Nhận xét Nguyễn_Đình_Thư

  • Hoài Thanh và Hoài Chân:
Đây không phải là một nguồn thơ tân kỳ...Mặc dù (vậy), lần thứ nhất tôi đọc những vần thơ ấy, nó cứ lưu luyến hoài trong tâm trí như tiếng nói một người bạn tuy mới quen mà vẫn thân yêu từ bao giờ.Thơ Nguyễn Đình Thư không nói chuyện gì lạ...chỉ (là) những buồn thương, những vui sướng rất quen. Nhưng buồn ở đây là một mối buồn âm thầm, lặng lẽ, thấm thía vô cùng…Nhưng thi nhân dễ buồn thì cũng dễ vui. Một chút nắng mới báo tin xuân sang cũng đủ khiến người vui. Cái vui của Nguyễn Đình Thư có vẻ kín đáo, nhưng không miễn cưỡng, không gượng gạo. Người vui hồn nhiên, cái vui của cây cỏ.Về điệu thơ thì có đến bốn năm lối. Riêng trong lối lục bát thỉnh thoảng ta lại gặp những câu phảng phất giọng Kiều hay giọng ca dao lẫn với một ít phong vị mới...Mở lòng đón phong trào mới, điều ấy đã đành, nhưng cũng chớ quên tìm đến nguồn thơ hiên nhiên của nòi giống. Nguyễn Đình Thư đã có ý ấy, ít nhiều hồn xưa đã ngưng lại trong thơ Nguyễn Đình Thư.[2]
  • Nguyễn Tấn Long:
Trước cao trào lãng mạn của nền thơ mới, tác giả Hương màu chưa đến đọ say sưa đắm đuối trong tình ái. Nguyễn Đình Thư chỉ phô diễn cái tâm tình muôn thuở của những chàng trai đang nao nao rung động khi đối diện với những cánh hoa đào mơn mởn xinh tươi...Đọc Nguyễn Đình Thư, ta thấy tác giả đã soi sáng lên một vùng ẩn náu của lòng trai. Nơi đây tiết ra hương vị ngọt ngào của tình yêu, nơi đây lý trí tỏ ra khách quan, để mặc cho tình cảm vương vấn hương tình...Và ở trong thơ ông, thường có những niềm sầu man mác...[3]